Chương 29

Boss Phản Diện Điên Cuồng Yêu Em

7.200 chữ

13-12-2022

Kha Vạn Vũ đâu cho cô cơ hội vẫy vùng anh dùng cả tấm thân cao lớn giam cô bên dưới, ngậm lấy cánh môi đỏ thắm hung hăn chặn lời nói của cô lại.

Chiếc miệng nhỏ của Diệp Mộng vừa mềm vừa ngọt, anh điêu luyện rất nhanh đã cạy mở được góc hàm đưa lưỡi tiến vào trong càn quét, cùng lưỡi cô quấn lấy nhau mút vờn khiêu khích.

- Ưm...!ưm...

Diệp Mộng cố tránh đi hướng nào cũng không thoát được, môi anh vẫn dính chặt như muốn rút cạn không khí trong lồng ngực cô.

Hai cơ thể áp sát vào nhau không có lấy một khoảng trống.

Vật đàn ông to lớn của anh cọ sát giữa đùi Diệp Mộng, hơi nóng cách vài lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được.

Diệp Mộng hít thở càng lúc càng loạn, bị hôn đến mụ mị đầu óc, toàn thân vô lực mềm nhũn ra.

- Ưm...!anh...!anh muốn làm gì hả?

- Làm thịt em!

"..."

Vừa dứt lời đôi môi anh trượt dần xuống chiếc cổ trắng ngần thon thả, đầu lưỡi linh hoạt dừng ở đâu đều để lại dấu hôn đỏ chót, lấp lánh ánh nước.

Bàn tay cuồng nhiệt thiêu đốt khắp thân thể, không ngừng mơn trớn kích thích từng điểm nhạy cảm, khiến cô tê dại không kiềm chế được mà chủ động bám víu lấy anh.

Cơ bắp trên người Kha Vạn Vũ từ lúc nào đã căng cứng cả lên, anh xé toạt áo sơ mi của Diệp Mộng, tay trái hư hỏng luồn vào trong chiếc bra màu trắng xoa xoa nắn nắn, nhẹ nhàng nhào nặng thành đủ thứ hình dạng cảm giác hưng phấn trong anh mỗi lúc một dâng cao

Bên ngực áo còn lại bị anh hung bạo kéo tuột xuống, anh cúi thấp ngậm lấy nụ hồng bé nhỏ trên đỉnh đồi không ngừng trêu chọc, âm thanh ướt át theo khóe miệng vọng ra ngoài.

Đúng là một tiểu yêu tinh, mỗi lần ở bên cạnh cô anh đều không thể chế ngự bản thân.

Ban đầu chỉ định dọa một chút nhưng Diệp Mộng mướt mát ngon lành thế này anh không sao nhịn được nữa.

Kỹ năng của anh quá cao siêu Diệp Mộng non nớt không thể kháng cự, rất nhanh bị cuốn vào dục vọng, chiếc miệng nhỏ yêu kiều khẽ rên lên từng tiếng.

- Ừm...!ừm...!aa...

Ngay phút giây động tình, chút lí trí còn sót lại nhắc nhở Diệp Mộng làm điều này là không đúng.

Hai người đang trong mối quan hệ mập mờ, cô đáp lại anh chẳng khác nào chấp nhận trở thành kẻ thứ ba xen vào mối tình của anh và Thẩm Minh Nguyệt.

Không được!

- Kha Vạn Vũ...!anh...!mau dừng lại!

"..."

- Anh dừng lại đi!

Thỉnh cầu của Diệp Mộng lúc này có phải quá xa xỉ rồi không? Hormone nam tính của anh đều đang rạo rực trong người, lửa tình hừng hực sao có thể dừng?

Tinh thần Diệp Mộng đã hoàn toàn tỉnh táo, thật không ngờ cô có thể làm loại chuyện này với Kha Vạn Vũ ngay trên xe, xấu hổ muốn chết!

Da mặt mỏng đã đỏ hồng.

Kha Vạn Vũ đang say đắm nơi đồi núi trập trùng kia, từng tấc da tất thịt của cô anh đều không muốn bỏ lỡ.

Diệp Mộng hết cách đành động thủ, luồn tay vào mái tóc anh, giật mạnh.

- A...!A!

Cơ thể cường tráng vùng dậy khỏi người cô, đập đầu vào nóc xe đau điếng, lại tiếp tục la:

- Á!

Anh lần nữa ngã đè lên người Diệp Mộng, một tay ôm đầu, một tay ôm chặt cô rúc vào hõm cổ của cô mà thút thít, cuộc đời anh chưa bao giờ nằm trên mà phải chật vật thế này.

- Em mưu sát tôi?

Âm thanh va chạm quả thật không nhẹ, thấy anh đau Diệp Mộng mặc anh ôm, xoa xoa đầu anh vỗ về.

- Xin lỗi...!nhưng chúng ta không thể, anh có bạn gái rồi tôi không thích chung chạ với ai hết.

Kha Vạn Vũ oan ức mím chặt môi, anh ngẩng dậy nâng cằm Diệp Mộng lên, ánh mắt hai người nhìn nhau vẫn còn ướt át.

- Tôi nói một lần em nghe cho rõ!

- Tôi và những người phụ nữ kia, kể cả Thẩm Minh Nguyệt là mối quan hệ thể xác và tiền bạc, không phải là tình nhân, càng không thể là bạn gái.

Thề có trời đất làm chứng, tất cả đều đã chấm dứt từ sau khi gặp em, tôi không làm gì có lỗi với em hết.

- Vậy...!tôi cũng giống như họ sao?

Diệp Mộng cúi đầu né tránh ánh mắt anh, trong lòng chua xót đến lợi hại.

Bây giờ Kha Vạn Vũ hứng thú với cơ thể mới mẻ này, đến lúc chán chê có phải cũng sẽ một chân đá cô đi, phủi sạch mọi quan hệ?

Thấy được tâm tư sâu kín trong lòng Diệp Mộng, anh nhận ra bản thân đã không cho cô được cảm giác an toàn, anh nhẹ nhàng hôn trán cô, vén đi vài sợi tóc vươn trên đôi má hồng, nghiêng đầu sang cùng hướng để Diệp Mộng có thể nhìn rõ anh:

- Em đương nhiên không giống họ...!bởi vì tôi yêu em!

Kha Vạn Vũ trên dưới 30 rồi, phụ nữ qua lại nhiều không đếm nổi.

Từ lần đầu gặp bọn họ đều chủ động cởi quần áo mời chào, ngon ngọt tiếp cận anh, lên giường với họ chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Diệp Mộng thì lại khác biệt hoàn toàn, khi gặp anh phản ứng đầu tiên của cô là chống đối, mắng chửi còn động tay động chân, không lần nào để cho anh được lành lặn đi về.

Kha Vạn Vũ vì thế mà càng bị thu hút từ nhan sắc cho đến tính cách bướng bỉnh của cô, hiển nhiên khó lòng mà rời bỏ được.

Để có thể tỏ tình với Diệp Mộng, anh đã âm thầm xác nhận tình cảm của mình hàng trăm lần.

Một tiếng "yêu" quý giá phát ra từ miệng Kha Vạn Vũ còn mang theo ý nghĩa cả cuộc đời này muốn gắn kết với cô.

Đôi mắt u sầu của Diệp Mộng như gợn sóng, hàng mi dài cong vút khẽ động, chớp chớp nhìn anh mãi như vẫn chưa tin được.

Phản ứng chậm chạp này khiến Kha Vạn Vũ phải bật cười, anh còn nghe được cả nhịp tim bất ổn trong lồng ngực cô.

- Diệp Mộng anh nói là anh yêu em, nghe rõ không?

- À...!ừm...!có có em nghe rồi.

Kha Vạn Vũ hài lòng nhấc người về ghế lái kéo theo Diệp Mộng ngồi lên đùi, mặt đối mặt với anh, đôi tay không ngừng vuốt ve gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô.

Anh muốn giải thích rõ ràng để tránh đêm dài lắm mộng:

- Anh thừa nhận cuộc sống trước kia có chút hoang đường, phụ nữ bên cạnh nhiều vô số kể.

Anh nói không phải để khoe khoang, nhưng nếu bọn họ tìm đến, em đừng có giận mà đòi chia tay như hôm nay có được không?

- Trực tiếp đuổi đi, đuổi một người anh cho em 1 triệu.

- 1 triệu Đài Tệ? Thật sao?

Diệp Mộng tròn xoe mắt, chỉ cần nghe đến tiền liền rạng rỡ hẳn lên, đôi môi xinh đẹp cong lên cười tinh nghịch.

Nếu có 10 người như Thẩm Minh Nguyệt chẳng phải có thể mua được 2 căn nhà rồi sao? Không chừng còn có thể chữa bệnh được cho Tiêu Khải.

Wow! Người bạn trai này thật ngầu!

Kha Vạn Vũ kiên định gật đầu xác nhận, sao có thể quên mất Diệp Mộng của anh thích nhất là tiền? Sớm vỗ về cô có phải tốt hơn không?

Diệp Mộng tâm tình vui vẻ, vòng tay ôm lấy cổ anh:

- Được được được! Anh nói là phải giữ lời!

- Còn em? Có yêu anh không? Hở chút là đòi chia tay.

Diệp Mộng ngượng ngùng không đáp lại, Kha Vạn Vũ cúi đầu gặm lấy vai cô, in cả dấu răng lên làn da trắng nõn.

Diệp Mộng đau nên đẩy anh ra, anh mặc kệ siết chặt cô vào lòng, không biết xấu hổ thì thầm vào tai cô:

- Cơ thể này của em yêu anh là đủ rồi!

Bàn tay anh không chịu được nhàn rỗi từ eo nhỏ trượt dần xuống mông Diệp Mộng.

Người đàn ông hư hỏng này không biết điểm dừng mà!

Diệp Mộng chụp lấy bàn tay anh vặn ngược lại *rắc* Kha Vạn Vũ gầm lên:

- Đau anh!

- Từ nay về sau không có sự đồng ý của em không được làm bậy nữa biết chưa?

- Biết rồi, anh không dám nữa.

Lúc này Diệp Mộng mới thả tay ra, định quay về chổ ngồi thì thấy khắp nơi là vải vụn, chiếc áo cô mặc trên người giờ đâu phải là áo nữa, có che được cái gì đâu?

Cô ôm lấy ngực mà hét lên:

- Em như vầy làm sao mà về nhà được hả? Hết nói nổi anh rồi!

Kha Vạn Vũ bật cười, có trách thì trách cơ thể yêu nghiệt của Diệp Mộng cứ khiêu khích anh, chưa xé hết từ trên xuống dưới là may rồi.

- Ai bảo là cho em về? Hôm nay em phải đi với anh, ông nội nói muốn gặp em..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!